Cố Vấn Chu dựa vào lưng ghế sofa, nhân lúc hai đứa nhỏ ngủ, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Hạ Diệc Hành bĩu môi: “Cái bệnh vợ là tất cả của cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.”
“Không sao, không cần chữa.” Cố Vấn Chu nhìn anh ta bằng ánh mắt đen sâu thẳm, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Tôi cầu còn không được.”
Năm năm sau.
Một chiếc xe buýt dừng trước cổng căn cứ hàng không. Khi cửa xe mở ra, người phụ nữ bước xuống đầu tiên quay lại nói lớn: “Cẩn thận nào, các bé xuống từng người một.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây