Giang Lam: “Sao lại như vậy được?”
Giang Lam: “Đợi tớ vài phút, tớ đi hỏi ngay.”
Thế là Ôn Chi im lặng cầm điện thoại, chờ tin từ Giang Lam. Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy tin nhắn nào.
Căn phòng họp yên tĩnh đến mức khó chịu, khiến cô phải đứng dậy đi lại một chút.
Cuối cùng, sau mười phút, điện thoại của Ôn Chi cũng reo lên. Là cuộc gọi từ Giang Lam.
Cô bắt máy: “Sao rồi?”
Giang Lam thở dài: “Tớ vừa hỏi xong. Cơ trưởng Tả đúng là xin nghỉ phép thật, mà còn là nghỉ phép dài hạn một tháng.”
Nghe vậy, Ôn Chi mím môi, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
Giang Lam ở đầu dây bên kia vội nói: “Cậu đừng lo, mặc dù cơ trưởng Tả nghỉ phép, nhưng công ty chúng ta đâu thiếu cơ trưởng, dẫn huấn luyện một người cũng không phải việc khó. Sao có thể để cậu bị bỏ lại chứ.”
Thấy Ôn Chi im lặng không đáp, Giang Lam lại tiếp: “Hơn nữa, cơ trưởng Tả tính tình rất tốt, nổi tiếng là người hướng dẫn học viên tận tâm nhất công ty. Công ty sắp xếp cậu cho anh ấy cũng là rất coi trọng cậu. Dù sao cậu cũng là nữ phi công đầu tiên mà hàng không Thế Liên tuyển dụng trong mấy năm nay, là bộ mặt của công ty đấy.”
Cuối cùng Ôn Chi bật cười, nhưng là nụ cười chua chát.
Cô nói: “Không ngờ mọi người nói đúng, vận may cũng là một phần năng lực. Cậu xem, tớ còn chưa bắt đầu huấn luyện đã gặp ngay chuyện này rồi.”
Giang Lam cũng bất lực, cảm thán đúng là xui xẻo đến không ngờ.
“Công ty nói sao?” Giang Lam hỏi.
Ôn Chi giữ giọng bình tĩnh: “Họ bảo sẽ cố gắng sắp xếp người khác. Nhưng nếu không có ai nhận thì tớ phải chờ đến đợt huấn luyện sau.”
Giang Lam tức giận chửi thề: “Làm ăn kiểu gì mà vô trách nhiệm vậy chứ!”
Ôn Chi chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Cơ trưởng Tả chắc không chỉ dẫn mình tớ đúng không?”
Giang Lam cắn môi, cô ấy vốn không định nói thật, nhưng Ôn Chi lại quá nhạy bén. Cô ấy đành vòng vo: “Cậu cũng biết mà, có cơ trưởng tính tình khó chịu đến mức chó còn chê, lại rất hay mắng học viên. Không theo họ, thật ra cũng là may mắn.”
“Họ ghét tớ là nữ phi công?” Ôn Chi lạnh lùng nói trúng tim đen.
Giang Lam im bặt, không dám lên tiếng.
Thực ra, công ty rất xem trọng Ôn Chi, đặc biệt giao cô cho cơ trưởng Tả - người nổi tiếng tính tình hòa nhã và rất biết cách dẫn dắt học viên. Nhưng trớ trêu thay, cơ trưởng Tả lại gặp chuyện gia đình, đột ngột xin nghỉ dài hạn.
Tìm người tiếp nhận công việc của các nam phi công khác không khó, nhưng khi đến lượt Ôn Chi, một số cơ trưởng lại không muốn nhận.
Họ lo lắng cô là nữ phi công, dễ tổn thương, không mắng được, cũng không nói nặng lời được.
Hơn nữa, việc này vốn không phải trách nhiệm của họ. Nếu đồng ý nhận, coi như giúp đỡ, nhưng nếu từ chối, công ty cũng không thể ép buộc.
Thế là thành ra tình huống hiện tại: mọi người đều có thầy hướng dẫn, chỉ mình Ôn Chi là bị bỏ lại.
Lúc này, Giang Lam bỗng nói: “Hay là cậu tìm anh Vi Khiêm nói thử đi? Dù giờ anh ấy thường trú bên châu Âu, nhưng dù sao cũng là cơ trưởng kỳ cựu của hãng, nhờ tìm người giúp cậu học chuyển đổi, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Không cần.” Ôn Chi lập tức từ chối dứt khoát.
Giang Lam bị tính khí ương bướng của cô làm cho bực mình, nói thẳng:
“Đó là anh ruột cậu, cậu bướng bỉnh cái gì chứ?”
Ôn Chi đáp lại ngay: “Tớ không muốn dựa vào anh ấy. Cùng lắm thì tớ chờ đến đợt chuyển đổi sau.”
Giang Lam thật sự hết cách. Tính Ôn Chi vốn bướng bỉnh từ trong cốt tủy, chuyện cô đã quyết, chẳng ai có thể thay đổi.
Sau khi cúp máy, Ôn Chi bước đi vài bước nhưng cũng không muốn quay về chỗ ngồi. Cuối cùng, cô ngồi xuống bậc thềm nhỏ ở bục giảng trong phòng họp, cảm giác khó tả trào lên.
Giống như ông trời đang đùa cợt cô bằng một trò chơi chẳng vui vẻ gì.
Rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, kiên trì đến tận bây giờ.
Vậy mà chỉ vì không có ai đồng ý hướng dẫn, cô buộc phải gián đoạn quá trình chuyển đổi.
Ôn Chi không phải kiểu người bi lụy hay buồn vẩn vơ, nhưng trong hoàn cảnh này, cô cũng không tránh khỏi thất vọng và buồn bã.