“Cô ơi, cô không sao chứ?” Sinh viên lo lắng nhìn cô.
Ôn Thư Nghiên lập tức lấy điện thoại ra từ túi xách, mới phát hiện Ôn Chi đã gọi cho mình trước đó. Bà ngay lập tức gọi lại.
“Mẹ.” Khi nghe giọng Ôn Chi từ đầu dây bên kia, nước mắt Ôn Thư Nghiên rơi lã chã.
Bà run run đôi môi, mãi lâu sau mới nghẹn ngào hỏi: “Chi Chi, là con sao?”
“Là con đây, mẹ. Mẹ nhìn thấy tin tức rồi đúng không? Con không sao đâu.” Ôn Chi nghe rõ sự run rẩy trong giọng mẹ mình, vội trấn an: “Trước đó con gọi mẹ là để báo bình an. Con và Cố Vấn Chu đều ổn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây