Lưng người đàn ông rộng lớn và phẳng lì, hoàn toàn che khuất những cảnh tượng không nên nhìn.
Cứ im lặng như vậy, đi ra khỏi ngõ hẻm.
Ôn Chi đột nhiên nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Cố Vấn Chu không trả lời nhưng Ôn Chi lại có cảm giác bị coi thường, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Nhưng tôi đã trưởng thành mấy năm rồi.”
Ôn Chi cảm thấy anh đang đối xử với cô như Lộc Kỳ vậy.
“Vậy thì đưa cô về đi một vòng?” Cố Vấn Chu hờ hững nhìn cô.
Ôn Chi sửng sốt.
Cô biết, tên đàn ông khốn kiếp này là một kẻ lắm lời.
Phố ẩm thực quả thực như lời đồn, cả con phố náo nhiệt không chịu được, lượng người qua lại cũng rất lớn, nhiều bàn ghế nhựa bày trước cửa các quán ăn bình dân đều chật kín khách.
Ôn Chi vốn định tìm quán cháo đó nhưng phát hiện ra mình đã nhìn nhầm.
Quán đó ở một con phố khác.
“Hay là chúng ta tìm đại một quán nào đó?” Ôn Chi thăm dò hỏi.
Cố Vấn Chu ngẩng đầu, nhìn vào quán ăn vừa vặn đang đứng: “Vậy thì quán này đi.”
Mặc dù đã nói là tìm đại một quán nào đó nhưng Ôn Chi không ngờ, sự tùy tiện của anh lại tùy tiện đến vậy.
Nói rồi, hai người đã ngồi xuống trước cửa quán nướng này.
Gọi món cũng đơn giản, chỉ có một tờ giấy, trên đó có đồ nướng cùng một số món ăn chính và đồ uống. Khi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Cố Vấn Chu trực tiếp đưa cho Ôn Chi.
Ôn Chi hơi ngượng ngùng: “Thực ra tôi đã ăn ở nhà rồi.”
Cố Vấn Chu nhướng mày.
“Anh cứ gọi đi, tôi có thể ăn thêm cùng anh.” Ôn Chi vội vàng nói.
Cho đến khi ngồi xuống, cô vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ, không hiểu sao mình lại đi ăn riêng với Cố Vấn Chu.
Dù sao cô đối với Cố Vấn Chu vẫn luôn có cảm xúc rất phức tạp.
Cô cũng không muốn mối quan hệ với anh trở nên quá thân thiết.
Bằng không đợi đến khi cô hoàn thành việc cải tạo, trở thành một phi công thực thụ thì ước mơ bấy lâu nay của cô chẳng phải sẽ không còn gì để thực hiện nữa sao.
“Uống đồ nóng không?” Cố Vấn Chu chặn nhân viên phục vụ lại, nhàn nhạt hỏi.
Nhân viên phục vụ sửng sốt: “Ở đây chúng tôi chỉ có bia lạnh và đồ uống lạnh thôi ạ.”
Cố Vấn Chu: “Vậy thì chúng ta uống trà nóng.”
Đợi đến khi anh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, Ôn Chi mới nhận ra lý do anh muốn uống đồ nóng.
Tai cô đỏ ửng cả mặt.
Dù sao thì một người đàn ông không mấy quen biết, lại nhớ kỳ kinh nguyệt của cô thì cũng có chút không được tự nhiên.
Quán nướng đông khách quá nên lên món cũng rất chậm, Ôn Chi vốn cúi đầu xem điện thoại nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ hơi bất lịch sự, cô nhìn trái nhìn phải đột nhiên nói: “Bàn bên cạnh hình như cứ nhìn anh mãi.”
Phía sau bên trái họ có một bàn toàn con gái, trông có vẻ không lớn lắm, chắc cũng là mấy cô bạn thân đi ăn.
Từ lúc họ ngồi xuống, mấy cô gái đó đã liên tục quay đầu nhìn sang.
Quá rõ ràng, Ôn Chi muốn không để ý cũng không được.
Nhưng cũng phải thôi, Cố Vấn Chu mặc dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng trong đám đông nhộn nhịp này vẫn đẹp trai đến mức không thể nào bỏ qua. Ngũ quan như được điêu khắc từ đường nét đến xương mày đều sắc sảo đến chết người, đôi mắt rõ ràng là mắt đào hoa đa tình nhưng vì mí mắt hơi mỏng, đôi mắt đen láy lại toát lên vẻ lạnh nhạt, hẳn là đã làm nhạt đi vẻ gợn sóng trong đôi mắt ấy.
Ôn Chi cũng thấy bầu không khí trên bàn quá lạnh nhạt nên lại tùy tiện hỏi thêm một câu: “Anh không tò mò sao?”
Cô nói vậy, Cố Vấn Chu đừng nói là quay đầu, ngay cả mí mắt cũng chỉ lười biếng nhấc lên.
Cuối cùng, người đàn ông dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô: “Ừ, tại sao?”
“Bởi vì anh đẹp trai.”
Ôn Chi hơi nâng cằm, nói một cách tự nhiên.
Nhưng khi cô nói xong, ánh mắt chạm vào Cố Vấn Chu, tim cô đập thình thịch, cô đang làm gì vậy.
Trên mặt Cố Vấn Chu không có biểu cảm gì khác thường, chỉ nhìn cô mà thôi.
Ngay khi tim Ôn Chi đập loạn nhịp, định quay đầu thì nghe thấy người đàn ông đối diện nhàn nhạt nói: “Vậy nên, cô cũng nghĩ như vậy sao?”
Cô bây giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà, còn kịp rửa sạch không?
Ôn Chi trong đầu tự hỏi mình như vậy.
Nhưng nghĩ lại, cô lại đột nhiên bình tĩnh, vội gì chứ.
Anh đẹp trai cũng coi như là sự thật hiển nhiên rồi, giống như mặt trời ngày mai sẽ mọc ở hướng đông vậy, chuyện hiển nhiên như thế, mặc dù cô có cảm giác rất phức tạp với anh nhưng cô lại không mù.
Tâm trạng kích động ban đầu của Ôn Chi lập tức bình phục.