Cùng Anh Hướng Gần Tới Ngân Hà

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Chi kinh ngạc: “Ông Tống, ông được đấy, sành điệu thế.”

“Bố bây giờ cũng đang cố gắng đuổi kịp các con trẻ, nếu không sẽ bị thời đại bỏ rơi mất.”

Ôn Chi bị chọc cười ha ha.

Đến tối, Ôn Thư Nghiên hiếm khi vào bếp đã đặc biệt làm cho Ôn Chi hai món ăn.

Ôn Chi vừa ra khỏi phòng mình, liền thấy Tống Nguyên Kính không có ở đó, liền hỏi: “Bố con đâu rồi?”

“Xuống lầu lấy đồ rồi.” Ôn Thư Nghiên vừa múc món ăn vừa mới xào xong ra, chỉ huy Ôn Chi nói: “Đến đây bưng đĩa thức ăn này ra bàn.”

“Mẹ, mẹ làm ít thôi, chỉ có ba chúng ta ăn không hết nhiều thế đâu.” Ôn Chi nhìn một bàn đầy thức ăn nói.

Ôn Thư Nghiên: “Còn không phải tại bố con, nói con gầy đi nhiều quá so với trước khi đi nước ngoài.”

Ôn Chi lại một lần nữa cảm thán, về nhà thật tốt.

Nhưng cô không quên giải thích nói: “Con chỉ trông gầy thôi, chứ thực ra vẫn có cơ bắp.”

Vừa lúc đó tiếng mở cửa vang lên, cô vừa hỏi: “Bố, bố xuống lấy gì thế?”

Cô đã thấy Tống Nguyên Kính tay cầm bó hoa hướng dương đi tới, những bông hướng dương màu vàng trông vô cùng rực rỡ bắt mắt, xung quanh kết hợp với những bông cẩm tú cầu màu nhạt tràn đầy sức sống.

“Chúc mừng con gái bố tốt nghiệp thuận lợi, học thành tài trở về.” Tống Nguyên Kính đưa hoa cho cô.

Lần này Ôn Chi thực sự đỏ hoe mắt, cô lại một lần nữa ôm lấy Tống Nguyên Kính: “Cảm ơn bố.”

Bữa cơm này ba người ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả Ôn Thư Nghiên vốn nghiêm khắc với Ôn Chi cũng không có tâm trạng nói gì, ngược lại còn liên tục bảo cô ăn nhiều một chút.

Ăn tối xong, Ôn Chi vốn định giúp rửa bát nhưng lại bị bố mẹ đuổi ra khỏi bếp.

Cô chỉ có thể về phòng, dọn dẹp vali.

Mở vali ra, nhìn thấy chiếc quần dài màu đen được gấp gọn gàng bên trong, Ôn Chi lại ngẩn người.

Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lộc Kỳ.

Ôn Chi: [Kỳ Kỳ, hôm nay anh trai em có lịch bay không? Chị muốn trả quần cho anh ấy.]

Rất nhanh, Lộc Kỳ trả lời: [Chị Chi Chi, bình thường em không ở cùng anh trai nên em cũng không biết, hay là chị trực tiếp kết bạn với anh ấy rồi hỏi đi.]

Lộc Kỳ: [152xxx3370.]

Ôn Chi nhìn số điện thoại Lộc Kỳ gửi đến, thở dài.

Cô vốn định gọi điện trực tiếp nhưng nghĩ đến Cố Vấn Chu có thể đang trên chuyến bay, cô lại do dự.

Lúc này.

Cố Vấn Chu đang kéo theo hộp dụng cụ bay, đi ra khỏi nhà ga sân bay, đụng mặt Hạ Cẩn.

“Hôm nay kết thúc chuyến bay rồi à?” Hạ Cẩn hỏi, anh ta là giám đốc bộ phận vận hành thị trường của hàng không Thế Liên.

Cố Vấn Chu: “Hôm nay bay hai chặng.”

Hạ Cẩn thấy vậy: “Đi ăn cơm cùng đi, vừa hay có mấy người bạn ở đó.”

Cố Vấn Chu vẻ mặt lạnh nhạt: “Không đi.”

Hạ Cẩn biết sẽ nghe được câu trả lời này, anh ta nói: “Trước đây có một cô gái cố năn nỉ tôi giới thiệu cậu cho cô ấy, tôi nói cậu đã không muốn tìm trong công ty, cũng nên ra ngoài làm quen với những cô gái khác chứ.”

“Lười.” Cố Vấn Chu không muốn nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp đi về phía trước.

Hạ Cẩn còn không tin, anh ta nói: “Nói thật với tôi đi, cậu thích kiểu người nào?”

Cố Vấn Chu đang nghĩ anh ta rảnh rỗi quá, không có việc gì lại thích làm bà mối nhưng lần này anh nhìn Hạ Cẩn, đột nhiên cười một tiếng: “Nhìn thấy là có cảm giác.”

Cái gì cơ?

Hạ Cẩn ngây người, vì anh ta không ngờ lại có thể nghe được từ ngữ hư vô mờ mịt như vậy từ miệng Cố Vấn Chu.

Cảm giác này thật quá huyền diệu, không nhìn thấy cũng không sờ thấy được.

Cố Vấn Chu vốn cũng cố tình đưa ra câu hỏi khó cho anh ta, thấy Hạ Cẩn quả nhiên không đuổi theo, anh cười khẩy một tiếng kéo theo vali tiếp tục đi về phía trước, kết quả điện thoại trong túi rung lên.

Anh lấy ra xem, là số lạ.

Vốn dĩ Cố Vấn Chu định trực tiếp cúp máy nhưng thần xui quỷ khiến anh lại nghe máy.

“Cơ trưởng Cố.” Đối diện là một giọng nói trong trẻo như nước suối.

Cố Vấn Chu sửng sốt, trong đầu đột nhiên lại hiện lên mấy chữ.

Nhưng lần này không phải tà môn.

Mà là câu mà chính anh vừa nói, nhìn thấy là có cảm giác.

Có lẽ, nghe thấy có cảm giác cũng được.

Gió đêm thổi dọc theo hành lang kính, thổi tung một góc áo khoác đồng phục màu đen. Cố Vấn Chu cứ thế cầm điện thoại đứng tại chỗ, không đi tiếp nữa nhưng cũng không nói gì.

Ngay cả tiếng hít thở dường như cũng nhuốm màu lạnh nhạt như sợi tơ lặng lẽ quấn lấy người ở đầu dây bên kia.

“Tôi là Ôn Chi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên, cô nói: “Tôi đã giặt sạch quần của anh rồi, không biết khi nào thì tiện trả lại cho anh?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 24%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)