Đêm đầu hè, cả thành phố chìm trong hơi nóng ẩm ướt, là thành phố ven biển nên mỗi khi vào mùa hè, không khí luôn thoang thoảng vị mặn của gió biển.
Giang Lam đạp xe về nhà trong bầu không khí như vậy.
Đến cửa nhà, cô ấy mới phát hiện phòng khách không có đèn.
Giang Lam thấy hơi lạ, tuy cô ấy sống một mình nhưng hai ngày nay Ôn Chi ở nhà cô ấy.
Ngủ sớm vậy sao?
Cô ấy vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng kéo vali vào hành lang thay dép lê, Giang Lam mở cửa phòng ngủ, bên trong cũng tối om.
Cô ấy định khép cửa lại thì nghe thấy một giọng nói vô hồn đột ngột vang lên trong bóng tối.
“Cậu về rồi.”
“Á.” Giang Lam sợ hãi hét lên.
Cô ấy lập tức với tay bật công tắc gần cửa, trong nháy mắt ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa sáng khắp phòng.
Giang Lam nhìn người nằm trên giường: “Dọa chết tớ rồi, cậu không ngủ sao không bật đèn?”
“Vì tớ đang trải nghiệm một cảm giác.” Ôn Chi nhẹ giọng nói.
Giang Lam mới để ý, Ôn Chi nằm thẳng tắp và yên tĩnh trên giường, hai tay chắp lại đặt trên bụng, có một cảm giác an lành lạ thường.
“Trải nghiệm gì?” Giang Lam tò mò.
“Có những người sống nhưng cảm giác chẳng khác gì đã chết.” Ôn Chi nhìn chằm chằm vào trần nhà, buồn bã nói.
Giang Lam ngồi ngay xuống mép giường: “Sao thế, tớ mới đi có một ngày, cậu đã ngộ ra cuộc đời không muốn sống nữa rồi sao?”
“Đó là vì cậu không biết, hôm nay tớ đã xảy ra chuyện gì.” Ôn Chi buồn bã nói.
Giang Lam: “Cậu làm sao vậy?”
Thấy Ôn Chi không nói gì, Giang Lam thực sự hơi sốt ruột: “Cậu đừng dọa tớ, tớ mới về nhà lại nghe cậu nói chết chóc, có chuyện gì mà khiến cậu muốn chết như vậy.”
Không phải Giang Lam thiên vị mà Ôn Chi thực sự là cô gái có trái tim lớn nhất mà cô ấy từng gặp.
Nếu không, cô cũng không thể trở thành nữ phi công được chọn một trong vạn người.
Ôn Chi dứt khoát ngồi dậy dựa vào đầu giường, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh kể lại những chuyện xảy ra trong hội nghị bay hôm nay.
“Cậu nói hôm nay cậu gặp cơ trưởng Cố trong hội nghị bay, rồi cậu đột nhiên đến tháng, anh ấy không chỉ đi mua băng vệ sinh cho cậu mà còn cho cậu mượn quần của anh ấy mặc.”
Nói đến đây, Giang Lam không khỏi che miệng: “Trời ơi.”
Ôn Chi im lặng một lúc, ngửa mặt lên trời thở dài rồi mới nói: “Cậu cũng thấy rất xấu hổ phải không, từ chiều về tớ nằm đây thấy cuộc đời toàn màu xám, còn không thể nhắm mắt, nhắm mắt lại là tớ lại nhớ rõ mồn một cảnh tượng hôm nay.”
“Quần đâu?” Giang Lam đột nhiên hỏi.
Ôn Chi ngẩn người, nhíu mày.
Cái gì?
Giang Lam kích động nói: “Không phải cậu nói cơ trưởng Cố cho cậu mượn quần sao, đó là quần của Cố Vấn Chu. Trước đây còn có tiếp viên đánh cược xem chân anh ấy dài bao nhiêu, tớ vừa vặn có thể đo thử.”
“Cậu thật biến thái!”
Ôn Chi hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Giang Lam cười hì hì nói: “Tớ chen ngang vào như vậy, cậu có thấy dễ chịu hơn không?”
Ôn Chi không nói nên lời, chỉ có thể nói: “Vậy thì tớ cảm ơn cậu.”
Nói xong, cô ngã vật ra giường.
Giang Lam đưa tay xoa lưng cô, cười nói: “Thôi, xấu hổ thì xấu hổ, dù sao sau này cậu cũng không gặp lại...”
Lời còn chưa dứt, lưỡi Giang Lam như thể bị ai đó đột nhiên cắt mất.
Cả người cô ấy đột nhiên im bặt.
“Cậu định nói, dù sao sau này tớ cũng không gặp lại Cố Vấn Chu nên không cần lo lắng đúng không.” Ôn Chi ân cần nói hết câu giúp cô ấy.
Bởi vì lúc này, Giang Lam cũng nhận ra một vấn đề quan trọng nhất.
Đó chính là, sau này Ôn Chi không những sẽ gặp lại Cố Vấn Chu, ngược lại cô còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt Cố Vấn Chu.
“Hợp đồng của cậu với công ty chúng tớ là bao nhiêu năm?” Giang Lam thăm dò hỏi.
Ôn Chi vô hồn nói: “Tớ đã tính rồi, tiền phạt vi phạm hợp đồng là hơn mười triệu, tớ không đền nổi.”
Đúng vậy, hãng hàng không mà Ôn Chi sẽ đến sau khi tốt nghiệp chính là hàng không Thế Liên.
Mà cô không giống Giang Lam, Giang Lam ở bộ phận tiếp viên, còn Ôn Chi ở bộ bay.
Điều này có nghĩa là, cô có nhiều cơ hội gặp Cố Vấn Chu hơn Giang Lam.
“Không sao, tiên nữ xấu hổ vẫn là tiên nữ.” Giang Lam đưa tay ôm cô nhưng khi dựa vào vai Ôn Chi, cô ấy đột nhiên cười khúc khích.
Ôn Chi mặt không biểu cảm nói: “Trước khi tớ giết người, tớ khuyên cậu nên đứng dậy trước.”
Giang Lam vội vàng đứng dậy: “Được, được, được, không chọc cậu nữa.”
Biết được Ôn Chi từ chiều về đến giờ vẫn chưa ăn gì, Giang Lam lập tức nói: “Đã muộn thế này rồi cũng không muốn ra ngoài, tớ gọi tôm hùm đất nhé. Có nỗi buồn nào mà ba cân tôm hùm đất không giải quyết được. Nếu không được thì mười cân.”