“Em có phải đến giờ vẫn chưa ăn gì đúng không?” Một lát sau, Cố Vấn Chu buông cô ra, khẽ hỏi.
Ôn Chi: “Anh đói à?”
“Anh thì không, trên máy bay ăn chút bánh mì rồi.” Cố Vấn Chu lắc đầu, đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, em thật sự phải đi, không thể chậm trễ thêm nữa.”
Ôn Chi cũng hiểu, mỉm cười nói: “Được thôi, anh cũng mau về nhà đi, đừng để gia đình anh chờ lâu.”
Nghe câu nói này, nụ cười trên mặt Cố Vấn Chu vẫn không hề thay đổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây