Vậy mà... cô lại biết.
“Thật ra anh trai em luôn rất cô đơn.” Lộc Kỳ nhìn về phía xa, nơi Cố Vấn Chu đang đứng. “Năm ngoái, ngay cả dịp Tết anh ấy cũng làm việc suốt. Không kể lễ Tết, ngay cả khi mẹ em mời anh ấy về nhà ăn cơm, anh ấy cũng không đến. Chỉ thỉnh thoảng, rất hiếm khi anh ấy mới ghé qua.”
Ôn Chi khẽ hỏi: “Còn bố anh ấy thì sao?”
“Bố anh ấy mất rồi, qua đời vì bệnh tật.” Lộc Kỳ chỉ biết lý do này, chi tiết cụ thể hơn cô bé không rõ.
Trong lòng Ôn Chi bất giác dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây