Cố Vấn Chu hiểu tính cách của bà, một khi bà muốn làm gì, không ai có thể thuyết phục được.
“Đợi lát nữa con sẽ đưa con bé về.” Anh không muốn nói thêm, chỉ buông một câu rồi cúp máy.
Quay người bước vào phòng khách, anh thấy Lộc Kỳ đã không còn khóc, khuôn mặt đầy phấn khích. Cô bé nhìn anh trở lại, cười tươi như hoa: “Anh ơi, chị Chi Chi nói ngày mai anh không phải bay, chúng ta đi chơi nhé!”
Lời định nói đưa cô bé về nhà vừa đến miệng, Cố Vấn Chu lại dừng lại.
Một lúc sau, anh hờ hững hỏi: “Muốn đi đâu chơi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây