Sau một lúc lâu không có động tĩnh, hai mắt đen nhánh của Tần Thanh Chước nhìn về phía Minh Nam Tri.
“…… Tướng công, ta có thể đắp chung chăn với huynh không? Huynh yên tâm, ta ngủ rất ngoan.” Minh Nam Tri cúi đầu, có chút ngượng ngùng, âm thanh mềm mại lại mang theo thấp thỏm.
Chăn của Tần Thanh Chước rất lớn, đủ cho hai người đắp, nhưng như vậy sẽ không thể tránh khỏi cùng Minh Nam Tri tiếp xúc thân thể.
Trước kia, khi hắn còn ở trọ ký túc xá trong trường, cũng từng cùng mấy đứa bạn trong ký túc ngủ chung. Bởi vì mùa đông quá lạnh, hai người đắp chung một cái chăn sẽ càng thêm ấm áp.
Nhưng khi nghĩ đến phải cùng Minh Nam Tri đắp chung một cái chăn, không hiểu sao liền cảm thấy biệt nữu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây