Tần Thanh Chước cảm thấy hai bữa cơm là đủ rồi, hắn cũng chỉ là đỡ người về ký túc xá mà thôi, không muốn làm người phải ngủ ở đầu đường xó chợ.
Kết quả bữa cơm nào cũng như vậy.
Thật quá đáng mà!!!
“Vu huynh, ngươi làm vậy ta cảm thẩy rất hổ thẹn, ngươi đừng đưa đồ ăn cho ta nữa.” Tần Thanh Chước tiếc nuối cự tuyệt Vu Nhạc, làm người không thể quá tham lam.
Ăn của người khác là phải giúp người làm việc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây