Tần Tiểu Ngư nhất thời sững sờ, tim đập thình thịch, hắn nhìn Văn Tuyên, tay chân luống cuống: “Ta, ta…ngươi…”
Văn Tuyên xách đèn lồng, vội vàng bỏ chạy.
Đến đây đã có thể nhìn thấy ánh sáng le lói từ những con phố, đường đi không quá tối, Tần Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Văn Tuyên dần trở thành một chấm đen trong mắt hắn.
Tần Tiểu Ngư ngẩn người: “A, chạy rồi.”
Hắn ôm chặt quả cầu da trong tay không buông, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, đợi một lúc lâu mới trở về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây