“A cha, cha, con về phòng đây.”
Hứa Thanh Dương gật đầu.
Bàn ăn được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, Lan ca nhi khẽ thở dài: “Con trai đã lớn rồi.”
Hứa Thanh Dương vỗ vai Lan ca nhi: “Lớn rồi mới tốt. Chúng ta còn có Niên Phồn, Niên Phồn còn nhỏ, có thể chăm sóc thêm. Niên Xuyên đã lớn, nó có chủ kiến riêng của mình, chúng ta không nên can thiệp vào cuộc sống của nó quá nhiều.”
Từ khi kết giao bằng hữu với Tần Thanh Chước, Hứa Thanh Dương dần buông bỏ những suy nghĩ cố chấp. Con cái có phúc phần của con cái, cứ để chúng tự lang bạc, nếu thất bại, gia đình vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho chúng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây