Ôn Sóc đi theo Tần Thanh Chước để bảo vệ an toàn cho hắn, y phát hiện Tần Thanh Chước thật sự rất cẩn thận, chưa từng gặp qua người nào sợ chết như vậy.
Đến khách điếm, sau khi ăn cơm xong, Tần Thanh Chước liền nằm gọn trong chăn, như vậy sẽ ấm áp hơn. Hắn thầm than thở, sau này nhất định không nhận nhiệm vụ đi xa nữa.
Vì tính mạng của mình, hắn còn giấu một con dao găm trong gối, phòng khi gặp chuyện bất trắc còn có thể chống cự một phen.
Ở khách điếm một đêm, sáng hôm sau, hai người tiếp tục lên đường. Vì phải chạy nhanh nên họ đều cưỡi ngựa, Tần Thanh Chước rúc thành một đoàn trên lưng ngựa.
“Ôn đại nhân, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến kinh thành?” Hắn không quen thuộc đường xá nơi này, bản tính vốn là người ru rú trong nhà, rất ít khi rời khỏi kinh thành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây