“Sao ta lại không nhắc đến huynh chứ, lúc nào ta chẳng nghĩ đến huynh? Chỉ là trong mắt huynh chỉ có công việc, chỉ có Phủ Khang Sơn và con đường làm quan của huynh mà thôi.” Lan ca nhi khẽ hừ một tiếng, cố ý dùng khuỷu tay huých vào người Hứa Thanh Dương.
Hứa Thanh Dương bị hắn huých trúng, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Trước đây hắn cũng không hay cười, lúc mới quen biết hắn, Tần Thanh Chước đã bị gia thế của hắn dọa sợ, hơn nữa Hứa Thanh Dương lại là một nam thần lạnh lùng nên càng khó gần hơn.
“Ta chỉ là biểu ca của mình đệ thôi.”
Lan ca nhi trợn mắt, khoanh tay nói: “Huynh thật là dầu mỡ (sến).”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây