“Cãi nhau một trận, buổi tối lại bị khuyên nhủ. Ban đêm nằm trên giường, ta cứ nghĩ không lẽ những ngày tháng sau này đều phải sống như vậy sao? Con trai của ta sau này cũng vì sự thiên vị của cha nó mà trở thành đá lót đường, nó còn nhỏ như vậy, đã bị đánh rụng mất một cái răng cửa. Nó đáng ra phải được vui vẻ lớn lên trong nhà, vậy mà lại bị chen chúc bởi năm, sáu miệng ăn. Còn ta, cũng bị kéo xuống vũng bùn.”
“Ta liền nảy sinh ý định hòa ly. Ta cũng không cần tài sản của Thạch gia, chỉ muốn dẫn Thạch Phi rời đi. Bọn họ hoảng sợ, không nỡ, lại mắng chửi ta. Vừa không nỡ buông tha phú quý mà ta mang lại, lại vừa muốn trói buộc ta.”
Tần Thanh Chước suy nghĩ một chút: “Nói vậy là nhị ca muốn hòa ly, còn Thạch Đại Chí thì không muốn?”
Bạch Uyển nghe ra được Tần Thanh Chước không còn gọi Thạch Đại Chí là ca phu nữa, mà là gọi thẳng tên.
Tần Vân Kha gật đầu, cười chua chát: “Bọn họ sao có thể từ bỏ phú quý cùng với sự tôn trọng của mọi người dành cho bọn họ chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây