Thân thể của Kiến Khang Đế ngày một kém. Bạch công công hầu hạ ở Điện Trung Hòa, nhận lấy bát thuốc từ tay tiểu thái giám, lau nước mắt dâng lên cho Hoàng thượng.
Kiến Khang Đế nhìn thấy vẻ mặt nước mắt lưng tròng của ông ta, cười bảo: “Thân thể trẫm vẫn ổn, ngươi khóc lóc cái gì? Ngươi là đại tổng quản, khóc sướt mướt thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Bạch công công dùng tay áo lau nước mắt, nói: “Bệ hạ là chân long thiên tử, có long khí hộ thể. Ngàn vạn bá tánh Đại Sở đều cầu phúc cho Bệ hạ, Bệ hạ nhất định sẽ khỏe lại. Lão nô chỉ là bị gió thổi vào mắt, cho nên đôi mắt mới không tự chủ được mà đỏ lên.”
Kiến Khang Đế sẽ không tin lời nói dối vụng về này, chỉ khẽ hừ một tiếng, bưng bát thuốc lên uống cạn. Trước đây, ông cũng sợ chết, nhưng đến cuối cùng lại càng thêm thản nhiên. Ông là thiên tử, ngồi trên thiên hạ, chung quy vẫn không thể chống lại sinh lão bệnh tử, cũng chẳng có gì to tát. Trước đây ông ham mê tu đạo, mong muốn trường sinh bất lão, hóa ra đều là giả dối.
Giờ đây, ông chẳng còn mong muốn gì, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm chính là Đại Sở thiên thu vạn năm. Ông không phải là một hoàng đế tốt, đến lúc sắp lìa đời mới lo lắng cho xã tắc tổ tông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây