Lại là một năm đầu mùa đông, chuyện của Từ Châu được Chu Thủ phụ trình lên cho Kiến Khang Đế, nếu phái người đi điều tra, ước chừng lại có thêm một đám người mất đầu. Không biết tại sao, Kiến Khang Đế giống như bị khơi dậy nhiệt huyết vậy, trước kia ông luôn ở trong cung tu đạo, chú trọng thanh tĩnh, bây giờ lại thường xuyên giết người, có thể nói là mâu thuẫn với “đạo pháp” của ông.
Một bông tuyết rơi vào mắt Tần Thanh Chước, nhanh chóng tan chảy. Hứa Thanh Dương không còn học tập ở Thứ Thường Quán nữa, Lại Bộ đã điểm danh hắn đến quận Chinh Ninh làm Tri phủ, đợi khi nào có thành tích sẽ được thăng quan.
Trùng hợp là Tôn Việt đã làm ra ba năm chiến tích, cũng được thăng quan, Tần Thanh Chước nghĩ, nếu Tôn Việt cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn có thể làm quan lớn cai quản một phương.
Hứa Thanh Dương không có chấp niệm với việc ở lại kinh thành, chỉ là có chút không nỡ xa Lan ca nhi và con trai, con trai còn nhỏ, quận Chinh Ninh không biết tình hình thế nào, hắn định tự mình đến quận chinh Ninh dàn xếp trước, sau đó mới đón Lan ca nhi và con trai đến đó.
“Tần huynh, sau khi ta đến quận Chinh Ninh, Lan ca nhi và Niên Niên còn phải nhờ huynh quan tâm nhiều hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây