Trên đường Tần Thanh Chước về nhà còn mua bánh ngọt mà Minh Nam Tri thích ăn: “Ngày mai ta phải đến Hàn Lâm Viện, buổi trưa đệ ở nhà một mình có được không?”
“Yên tâm đi, tướng công, chân ta đã gần khỏi rồi.” Minh Nam Tri bất đắc dĩ cười, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần chịu đựng mấy ngày đầu là được.
Mấy ngày nay Minh Nam Tri không tắm rửa, Tần Thanh Chước bèn tìm một chiếc ghế cho hắn ngồi, dùng khăn lau người cho hắn. Minh Nam Tri ngại ngùng không cho Tần Thanh Chước vào, nhưng việc mặc quần đối với y mà nói vẫn có chút khó khăn nên cần Tần Thanh Chước liền giúp đỡ.
Mỗi lần như vậy, Tần Thanh Chước đều ra vẻ “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe”, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, mắt cá chân của Minh Nam Tri bị hắn nắn bóp, thậm chí cả đùi trong cũng bị nắn bóp đến đỏ ửng.
Minh Nam Tri ăn mặc áo trong trắng tuyết, mặt đỏ bừng, nhưng vì đau chân nên vẫn chưa mặc quần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây