Tần Thanh Chước đáp lễ. Hắn có chút lo lắng, sợ rằng Lạc Xuyên và Phùng Hòa không được ở lại kinh thành sẽ thất vọng, nhưng nhìn hai người bọn họ thần thái sáng láng, ánh mắt kiên định, không hề có chút chán nản nào. Tần Thanh Chước đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tần huynh, còn chưa chúc mừng huynh thi đậu Trạng nguyên. Huynh thật sự đã làm rạng danh cho trấn An Nhạc chúng ta.”
Lạc Xuyên cảm thán nói: “Đúng vậy, Tần huynh, trước đây ta còn không phục huynh, hiện tại mới phát hiện huynh càng đi càng xa.”
Ba người cùng nhau ôn lại chuyện cũ ở trấn An Nhạc, Tần Thanh Chước nhớ lại quãng thời gian đó, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Sắc trời đã trễ, Tần Thanh Chước không thể nán lại lâu hơn, ở nhà còn có người bệnh, Tần Thanh Chước chắp tay nói: “Phùng huynh, Lạc huynh, thân thể phu lang của ta không được khỏe, ta phải về sớm, mong hai vị huynh đài lượng thứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây