Tần Thanh Chước da mặt dày, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của những người khác. Lục phu tử đã tay không trở về Quận Học, Tần Thanh Chước chỉ việc đem tay nải đưa về Quận Học là được.
“Tần huynh?” Mạc Thương nhìn thấy một hình bóng quen thuộc liền lên tiếng hỏi.
“Mạc huynh.” Tần Thanh Chước quay đầu, lễ phép hướng hắn chắp tay, thoạt nhìn vẫn còn thấy được phong thái của ngày xưa. Tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng cặp mắt kia trước sau vẫn sáng ngời như một.
“Tại sao Tần huynh lại thành bộ dáng này?” Đi theo phu tử du học không đến mức biến thành dân chạy nạn đi. Mạc Thương cũng từng đi du học, hắn đi du học còn rất thoải mái, đi khắp nơi nhìn sông núi, thuận tiện còn ngâm thơ đối câu, mỗi ngày đều vượt qua trong sung sướng.
Tần Thanh Chước: “Một lời khó nói hết. Mạc huynh, ta đi về tu chỉnh trước đã, có việc lúc sau lại nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây