Một thư sinh lộ ra thần sắc hoảng hốt nói: “Đây thật là người đến từ thị trấn nhỏ sao? Lúc cùng hắn nói chuyện, ta cảm thấy rất thoải mái. Ta còn cảm thấy giống như đang nói chuyện với con cháu quy tộc trong kinh thành vậy, hơn nữa, người kia còn rất bình dị gần gũi, hiểu được tôn trọng người khác, có sắc bén.”
Đỗ Luân siết chặt chén rượu, hắn nhìn thấy rất nhiều thư sinh đang hướng tới chỗ Tần Thanh Chước vây quanh, từng người trò chuyện với hắn thật vui vẻ.
Tôn Việt thở dài.
“Tôn huynh, sao ngươi lại thở dài?” Chu Trì đang cầm trái cây trong yến hội ăn, thấy vậy liền hỏi.
Tôn Việt nói: “Tần huynh nhất định có thể đi được rất xa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây