Hai mắt Giang Nguyên chậm rãi đảo qua bên dưới, ánh mắt dứt khoát và thành thật, khiến cho tất cả mọi người đều tiếp xúc ánh mắt với hắn. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý nghĩa của đoạn này, thậm chí hầu hết mọi người đều có thể đọc thuộc lòng. Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Giang Nguyên, khi ánh mắt hắn quét qua, lúc này, những người ban nãy cười nhạo hắn giờ đã không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đặc biệt là câu cuối cùng kia, dựa vào đâu để hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu ấy? Những người bị ánh mắt của Giang Nguyên quét qua thậm chí còn bất giác rùng mình, mặt mày xấu hổ cúi đầu. Trong đầu họ không ngừng quanh quẩn câu nói:
- Nếu không có thần tiên truyền thụ, dựa vào cái gì mà có thể hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu kia?
- Nếu không có thần tiên truyền thụ, dựa vào cái gì mà có thể hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu kia?
Trên trán mấy người này bắt đầu toát mồ hôi, nghĩ mình thân là người của Thiên Y viện, nhưng lại tự cao tự đại, khi hành tẩu trong thiên hạ không coi ai ra gì, tự cho rằng không bệnh nào trên đời này là mình không chữa được, trên mặt lần lượt lộ ra vẻ xấu hổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây