Lúc này ba cỗ quan tài vẫn được đặt dưới cây đại thụ râm mát, trên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh có đặt một thẻ hương và một xấp tiền giấy. Giang Nguyên khẽ thở dài, cầm một nén nhang lên châm rồi nhẹ nhàng cắm vào phía trước quan tài, chắp tay vái mấy cái, sau đó quỳ xuống, khấu đầu mấy cái.
Tiểu Bảo còn ít tuổi, tỉnh tỉnh mê mê, không biết người ngủ bên trong ba chiếc hộp đen đó chính là ông nội, bà nội và mẹ mình, chỉ nghe lời Giang Nguyên, Giang Nguyên bảo cậu bé khấu đầu, cậu bé liền khấu.
Đợi khi Tiểu Bảo khấu đầu ba lần xong, Giang Nguyên lại dẫn Tiểu Bảo đi về. Có điều khi hai người đi đến nửa đường, khi đi qua một đống đổ nát, dường như bên tai Giang Nguyên mơ hồ nghe thấy trong đống đổ nát có truyền đến tiếng kêu như có như không.
Nghe thấy thanh âm này, Giang Nguyên không khỏi sửng sốt, sau đó thuận mắt nhìn qua. Hắn phát hiện đống đổ nát đó không có gì bất thường, nhíu mày tưởng là ảo giác, đang định tiếp tục quay về Trạm xá thì dường như tiếng kêu cứu ở bên tai lại vang lên. Lúc này Giang Nguyên nhướng mày, mặc dù thanh âm này cực kỳ yếu ớt, thậm chí là có chút mơ hồ nhưng bây giờ hắn có thể xác nhận đó không phải ảo giác.
Nhưng cách xa như vậy, làm sao hắn nghe thấy được? Trong lòng Giang Nguyên có chút giật mình kinh hãi, bỗng nhớ ra nhĩ thức của mình hôm qua đã được cường hóa, chẳng lẽ…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây