- Làm sao đây… Cứu đi… Dùng toàn lực cứu đi…
Nhìn đứa trẻ khiến người ta đau lòng giống Tiểu Bảo, trái tim Giang Nguyên lại thít chặt lại. Tiểu Bảo đã không còn người nhà, hắn không thể nhìn bi kịch như vậy lại xảy ra nữa, ít nhất thì cũng phải cứu được một mạng của người này.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Nguyên chậm rãi cúi người xuống lần nữa, dù thế nào đi nữa, hắn sẽ gắng hết sức, còn xem cả mệnh của anh ta thế nào…
- Bị ống thép đâm bị thương…
Giang Nguyên tiến sát lại, cẩn thận quan sát vết thương, cau mày. Mặc dù vào mùa đông như thế này nhưng vết thương trước mặt rõ ràng đã bị nhiễm trùng, hơn nữa trong vết thương ngoài một số rỉ sắt, bụi xi măng ra, Giang Nguyên thậm chí còn nhìn thấy xương màu xám trắng ở bên trong…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây