Giáp Án Lân chính là một loại thuốc trừ sâu cực độc, mấy năm gần đây đã bị cấm sản xuất nhưng không biết vì sao dì Lý còn lại được một lọ, hơn nữa còn uống không ít.
Trương Nhạc đứng một chỗ, cơ thể có chút run rẩy, nhìn Giang Nguyên không ngừng đấm vào bụng để dì Lý nôn ra, trong lòng bất giác sợ hãi.
Nếu vừa rồi để dì Lý trở về, như vậy phiền toái sẽ không nhỏ. Chỉ cần trì hoãn thêm hai chục phút nữa thì sẽ khó mà cứu được dì Lý.
Trương Nhạc đã chẩn đoán qua một lần, khó tránh khỏi sẽ phải chịu trách nhiệm. Mặc dù không bị tước giấy phép hành nghề, nhưng y sẽ phải tiếp nhận điều tra, còn có thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho phòng khám, lại còn bắt phòng khám phải trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Từ đó về sau, tiền đồ của y sẽ trở nên u ám. Ít nhất trong vòng bốn năm năm sẽ không còn cơ hội xoay người.
Nhưng bây giờ, Trương Nhạc lo lắng nhất chính là, mặc dù đã tiến hành cứu giúp bệnh nhân, nhưng đã tồn tại sự thật y chẩn đoán sai lầm, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Hồ lão.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trương Nhạc lại càng trắng bệch. Y đến đây làm việc, không phải là vì muốn mượn danh tiếng của Hồ lão và nhân mạch của ông để tạo ra một tiền đồ tốt cho mình sao?
Lúc này, Tiểu Lệ đã đẩy xe thuốc đến, Giang Nguyên trầm giọng nói:
- Nước muối sinh lý.
Tiểu Lệ vội vàng lấy ra một chai nước muối sinh lý, khui sẵn nắp đưa cho Giang Nguyên.
Giang Nguyên tiếp nhận cái chai, sau đó nhẹ nhàng bóp miệng dì Lý, rồi nhẹ nhàng đổ nước muối sinh lý vào.
Ban đầu dì Lý giãy dụa, nhưng bà bị Giang Nguyên giữ chặt, muốn giãy dụa cũng không dễ, chỉ có thể ừng ực nuốt nước muối sinh lý Giang Nguyên đổ vào.
Lúc này, chú Lý bên cạnh cũng đã xác định vợ uống thuốc trừ sâu, nước mắt nước mũi phụ Giang Nguyên giữ hai tay của vợ lại, khóc lóc khuyên nhủ:
- Bà xã ơi bà xã, nghe lời đừng nhúc nhích. Bác sĩ đang cứu bà đấy. Vợ chồng chúng ta ầm ĩ hai ba câu, tại sao bà lại nghĩ quẫn như vậy?
Giang Nguyên vừa đổ nước muối vừa hỏi:
- Đã gọi điện thoại đến bệnh viện chưa?
- Gọi rồi, chị Ngô vừa mới gọi xong.
Tiểu Lệ vội vã đáp.
Giang Nguyên gật đầu, nhìn Trương Nhạc đang sững sờ bên cạnh, trong lòng không khỏi phát hỏa.
- Trương Nhạc, anh còn đứng sững ra đó làm gì, mà giúp sức đi chứ, bảo Tiểu Lệ nên lấy thuốc gì.
- Hả, à, được, được.
Bị Giang Nguyên rống lên, Trương Nhạc đang ngẩn người lập tức bừng tỉnh, liên tục gật đầu nói.
Chỉ là y đứng một hồi mới lên tiếng:
- Tiểu…Tiểu Lệ, Atropine 0.5mg tiêm bắp.
Nghe Trương Nhạc nói xong, Tiểu Lệ vội vàng rút 0.5mg Atropine chậm rãi tiêm cho người bệnh.
Trương Nhạc nói xong, cũng không nói gì khác.
Giang Nguyên ở một bên thấy Trương Nhạc dặn y tá tiêm thuốc xong thì im lặng, không khỏi nhíu mày.
Trong trí nhớ của hắn, mấy năm qua đọc sách y học, bên trong có ghi cách cấp cứu khi bị ngộ độc thuốc trừ sâu, đặc biệt là phải dùng thuốc Atropine liều cao, khiến người bệnh đạt đến tình trạng “Atropine hóa”, mới có thể giải được độc.
Nhưng Trương Nhạc lại bảo chỉ tiêm có 0.5mg, chẳng khác nào chưa tiêm? Tên tiểu tử này không ngu đến mức cứ như vậy chờ xe cứu thương đến sao?
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhìn Trương Nhạc, trầm giọng nói:
- Trương Nhạc, trước đây anh chưa từng cấp cứu bệnh nhân ngộ độc thuốc trừ sâu hả?
- Hả, đương nhiên…là có.