Đi khoảng chừng nửa tiếng, mọi người đã đến một căn phòng cao chừng mười thước, nhưng nơi này không có nhà, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một căn phòng vệ sinh khoan trên vách tường.
Nhìn thấy mọi người bước đến, một người chậm rãi đứng dậy.
Mọi người dừng bước, nhìn ông cụ tóc trắng như tuyết, mặt mũi tái nhợt, chỉ có cặp mắt là lấp lánh hữu thần, Giang Nguyên bước nhanh về phía trước, thoáng sửa lại quần áo của mình, cung kính cúi chào:
- Ngô lão sư, vất vả cho người rồi.
- Không dám.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây