Lưu Phong dù sao cũng là Môn chủ Cổ Môn. Cha con Tề gia cũng là môn hạ vừa mới đầu quân gần đây, tất nhiên không thể để hai cha con này dính phải họa Sơn Trường đại nhân nhà mình gieo ra.
Tề gia ở bên ngoài có lẽ cũng có chút thể diện, nhưng trong Cổ Môn, nếu thật sự chọc giận Tôn Diệu Nguyệt hoặc hai đệ tử cô ấy yêu quý nhất thì chết chắc rồi. Cổ Môn không giống với Thiên Y viện kia. Người của Cổ Môn làm việc ngang ngược, không thể so với Thiên Y viện quy định sâm nghiêm. Nhìn thấy chút lạnh lẽo đang bắt đầu bốc lên trong mắt Từ Thanh Linh, Lưu Phong liền biết cha con Tề gia đã khiến vị đại tiểu thư này tương đối không vui rồi.
Nếu thật sự cứ để mặc cuyện này, khiến vị đại tiểu thư này tức giận thì cha con Tề gia có thể sống qua ngày mai hay không đúng là chuyện khó nói. Tuy Từ Thanh Linh Đại tiểu thư vừa mới vào Cổ Môn không lâu, nhưng chỉ cần Từ Thanh Linh đại tiểu thư truyền ra ngoài vài suy nghĩ, đảm bảo chỉ cần cha con Tề gia bước ra khỏi cánh cổng Tổng đàn Cổ Môn, mấy thanh niên kia của Cổ Môn sẽ khiến họ không thể chịu nổi.
Thậm chí đụng phải mấy tên tính tình hung ác ngang bướng, trên dưới Tề gia trong vòng ba đến năm ngày sẽ bị ôn dịch, cả nhà chết sạch cũng không phải chuyện không thể.
- Tề Lãng à, tâm ý của mọi người tôi hiểu, nhưng giờ tôi đang bận, không thể giữ mọi người lại lâu. Tôi có chuyện cần nói với Sơn Trường đại nhân, mọi người về trước đi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây