Mặc Chúc không còn yêu con dân của mình nữa, không còn yêu mảnh đất này nữa, thậm chí ngược lại còn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Anh ta không muốn sáng lập lại thế giới này, để rồi sau đó lại phải tiếp tục chịu đựng những chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng, đợi đến khi con dân của mình tiến hóa, bắt đầu có trí tuệ và tình cảm thì lại phải nghĩ cách đề phòng họ lầm đường lạc lối thêm lần nữa.
Mặc Chúc bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ tương tự với vị ôn thần đã mất vào hàng chục ngàn năm trước.
Hãy để thế giới này tự diệt đi!
Lúc Lục Minh Tiêu tìm đến nơi thì Mặc Chúc đã từ chối gặp mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây