Viên Phác thất vọng giơ bình thủy tinh lên, hóa bi thương thành cơn thèm ăn.
Mật ong bị Viên Phác nắm trong lòng bàn tay ủ ấm thật lâu làm nó lỏng hơn, tựa như vàng lỏng dưới ánh nến.
Mật ong trong bình chậm rãi chảy đến miệng bình, lưỡi Viên Phác nếm được ít vị ngọt, sau đó thì cô ấy không kìm được chậm rãi trợn to mắt.
Hương hoa ngào ngạt và tươi mát bỗng chốc bùng nổ nơi đầu lưỡi, thoáng chốc cô ấy như đang đứng trong rừng cây cổ thụ ngàn vạn năm trước, ánh mặt trời len lỏi qua các khe hở của kẽ lá, bên tai là âm vang róc rách của dòng suối, trong hơi thở ngập tràn mùi hương cỏ cây nguyên sơ trong lành.
Chu Cầm: “Ngọt quá hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây