Hà Tân Trạch thấy bất ngờ thật sự, anh ta còn tưởng người chủ mở cửa hàng kiểu này chắc chắn phải là người trung niên vừa có thế lực vừa có mối quan hệ.
Một lát sau, Hà Tân Trạch quyết tâm: “Chúng ta còn một tờ danh thiếp nên không thể lãng phí. Trước tiên đừng về căn cứ, tìm cách đi tìm vật liệu làm cửa, tìm được vật liệu rồi lại nhờ nhân viên chạy vặt giúp. Chúng ta nhất định phải chiếm chỗ này.”
Lưu Thành: “Anh, em thấy tuyệt đối sẽ có người rao bán danh thiếp đặt đơn ở căn cứ ấy, chỉ là có dùng vàng cũng không đổi được, chắc chắn những người đó muốn vật tư. Chúng ta có thuốc...”
Hà Tân Trạch gật đầu: “Đúng, chúng ta còn phải tìm cách gom nhiều vàng hơn. Đừng đem thuốc đi đổi dễ dàng, sẽ bị nhắm trúng. Chi bằng chờ cửa hàng bán lại thì mua ở cửa hàng luôn. Phục vụ của trạm chạy vặt đáng giá hơn vật tư, cũng đáng tin cậy hơn những người đó.”
Lưu Thành nghe giọng điệu của Hà Tân Trạch thì bật cười: “Anh, buổi sáng anh không có nói chuyện kiểu này, giờ thì đáng tin cậy luôn rồi hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây