Lộ Dao: “Mạnh được chia thành rất nhiều dạng, chỉ với một dạng là pháp thuật, con và Bất Độc quả thật là kẻ mạnh trong nhóm người đồng trang lứa. Nhưng nếu chỉ theo đuổi dạng sức mạnh này thì không khỏi thấy quá vô vị. Con và Bất Độc giống nhau, đều là người sống lâu. Một đời dài đằng đẵng, gần như không thấy hồi kết. Trên đời có rất nhiều thứ thú vị, non sông gấm vóc, món ngon mỹ vị, tình sâu nghĩa nặng, đừng ngại để ý nhìn thử, nếm thử. Có lẽ chúng không liên quan đến sức mạnh nhưng lại lấp đầy lỗ hổng không thể thấy nào đó trong vô thức.”
Ma Bảo thấy bà chủ nói chuyện rất ẻo lả nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Lộ Dao vỗ vai Ma Bảo: “Giống như lúc trước mẹ từng nói, con cũng đừng đến cửa hàng hằng ngày. Lục Minh Tiêu ở đây, sẽ không bỏ chạy đâu. Toàn Phong và Ma tộc đều chờ con về thống lĩnh. Có thời gian cũng đọc sách nhiều chút, coi như tu tâm dưỡng tính.”
Ma Bảo nói không lại Lộ Dao, lật đật ôm ván trượt lên, định ra ngoài đi làm.
Chắc hôm nay cậu nhóc có thể ở lại cửa hàng một ngày nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây