Thôi Phùng Thời đưa theo Tiết Thiến, Tạ Vũ, thêm hai người có năng lực tạm ổn theo, để An Hạ lại trông coi đoàn xe.
Trong cửa hàng dịch vụ chạy vặt, hai vị khách hàng cuối cùng vừa đổi được món đồ mà mình ưng ý đã hài lòng rời đi.
Lộ Dao nhìn đồng hồ, đã đến giờ cửa hàng đóng cửa, cô vỗ lên vai Đinh Tình: “Quà Trung thu dành tặng cho nhân viên tôi để trong kho, trên thùng có viết sẵn tên từng người, lúc cô về thì đừng nhớ cầm về nhé.”
Đinh Tình thở dài, giọng nói đã trở nên khàn đặc: “Tôi còn cho rằng chuyện đến nước này rồi sẽ không còn gì đáng nhớ nữa. Nhưng cả ngày hôm nay ở trong cửa hàng bận tới bận lui, nhìn thấy nhiều người cầm theo danh thiếp đã sử dụng đến cửa hàng để đổi vật dụng, lúc đến thì còn nơm nớp thấp thỏm nhưng khi rời khỏi đây thì vui vẻ tươi cười. Cho dù cuộc sống có vất vả thế nào thì cũng sẽ có người cùng chúng ta trải qua mọi niềm vui và nỗi buồn. Nó khiến tôi nhớ đến cha mình, mẹ mình và cả anh ấy nữa, nếu như…. Nếu như chúng tôi gặp được cô sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Lộ Dao muốn lên tiếng để an ủi cô ấy nhưng lại không biết nên nói gì mới đúng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây