Trong lúc chạy đến địa điểm giao hàng, Lục Minh Tiêu hiếm khi chủ động trò chuyện: “Không phải vì quấn lấy em nên mới nói thế đâu, tôi thật sự không biết phải nên tiếp xúc một cách bình thường với con người như thế nào.”
Lộ Dao không nhịn được châm chọc anh: “Bậy nào, vậy là lúc trước không bình thường đấy à?”
Lục Minh Tiêu: “Bạch Minh, Carlos, Trì Cẩn, Cá voi sát thủ A, Tiêu Cửu, An Yến, Ảnh Đồng, Trạch Duyên đều là người đã từng thật sự tồn tại, chỉ cần diễn theo hành vi mẫu của họ xưa nay là được. Nhưng tôi, tôi chỉ là tôi thôi.”
Hình như là vậy thật. Lộ Dao chậm chạp nhận ra Lục Minh Tiêu bây giờ giống hệt thiếu niên tóc bạch kim trong ký ức của Bất Độc.
Ở thế giới này anh không mượn thân phận của bất kỳ ai cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây