Ti Kim nhướng mày, tự động lược bỏ câu này, móc tỳ hưu nuốt vàng trong túi ra: “Quy định của cửa hàng là thanh toán trước chạy vặt sau.”
Tô Linh nhận ra mình lỡ lời, cúi đầu hơi đỏ mặt, thò tay đưa ra một thỏi vàng.
Mấy năm nay, Tô Linh để dành được không ít tiền của.
Suy nghĩ của cô ấy khá thiết thực, trang sức thì chỉ mua trang sức vàng nguyên chất, hằng năm còn phải mua mấy thỏi vàng cất trữ.
Sau khi dịch bệnh zombie bùng phát, cô ấy cũng đã từng ngày ngày sờ mó vàng trong tủ két mà sầu lo, không thể mua đồ ăn đồ uống, uổng công hết rồi, giờ cũng coi như không còn đường quay lại rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây