Lục Minh Tiêu: “Là người đưa cậu tấm tờ rơi này.”
Tạ Vũ rút một chiếc khăn lông lập tức quay người bước đến chỗ Lục Minh Tiêu: “Giáo quan, anh quen cô ấy sao?”
Lục Minh Tiêu dựa ra sau ghế, anh không trả lời mà chỉ thờ ơ hỏi ngược lại: “Các cậu đã gặp phải chuyện gì ở thành phố Cao Thăng thế?”
Tạ Vũ lấy làm lạ, nếu như giáo quan đã quen biết với Tina và Lộ Dao thì không chừng có thể thuyết phục hai người họ đến căn cứ Hy Vọng, vì thế anh ấy đã ngồi xuống ngay: “Trên đường đi thì không gặp vấn đề gì cả, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng khi đến nơi lấy nguyên vật liệu thì lại xảy ra chút sự cố. Nơi đó bị một con nhện to bằng một người chiếm giữ, xung quanh bị giăng đầy mạng nhện màu trắng, nhưng ngặt nỗi lúc bọn tôi vào đó thì không hề phát hiện chuyện này, thế nên lúc định rời đi mới phát hiện mình không thể tìm được đường ra.”
Nói đến đây, Tạ Vũ nhớ lại chuyện đó, nếu như không gặp được Tina và Lộ Dao thì có thể bây giờ họ vẫn còn bị nhốt ở đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây