Thái độ của Tiểu Cơ vẫn cực kỳ hiền lành: “Đây là tôi tốt bụng khuyên cậu vậy thôi. Cậu sẽ không mang được bất cứ thứ gì liên quan đến khu phố này ra khỏi đây, đừng làm chuyện mất công rồi lại mất oan một cái điện thoại.”
Cậu trai kia lùi về phía sau một bước rồi bật cười: “Đã thời đại nào rồi phun ra được mấy lời thoại đe dọa độc ác cũ rích vậy? Ông chú à, yên phận làm bảo vệ của ông đi, đừng có xen vào việc của người khác.”
Cơ Phi Mệnh: “... Tôi không phải bảo vệ, tôi là nhân viên giao hàng.”
Cậu trai kia thản nhiên quay đi, nụ cười trên mặt vô cùng phách lối: “Có gì khác nhau à?”
Trong khi nói chuyện, cậu ta đã đi xuyên qua lớp màng chắn vô hình bao quanh khu phố thương mại. Tiếng cười của cậu ta chợt tắt, đầu óc hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, ý thức chìm vào giấc ngủ say.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây