Trạch Duyên để tách trà xuống rồi ngước nhìn cô: “Đưa tay qua đây.”
Lộ Dao đơ ra: “Hả?”
Trạch Duyên khẽ nhướng mày, con ngươi như trăng máu nhìn trân trân vào Lộ Dao, không nghiêng không lệch, tĩnh lặng như nước.
Lộ Dao chần chừ mãi không động đậy.
Trạch Duyên như mất sạch kiên nhẫn, thò người ra khỏi bàn gỗ nắm lấy tay Lộ Dao viết hai chữ lên lòng bàn tay cô: “Trạch Duyên, tên ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây