Lục Minh Tiêu: “Tôi không có sở trường gì cả, duy chỉ có việc đánh nhau thì được việc được chút thôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì cũng từng có lúc không bảo vệ được cô ấy, cô ấy cần tôi, cũng cần có mọi người.”
Con ngươi màu xanh lam của Harold co nhẹ lại, liếc sang người đàn ông tóc đen mắt đỏ kia rồi hất cánh tay đó ra, tự bò dậy.
Phiền chết đi được!
Lộ Dao ra khỏi khách sạn suối nước nóng nhưng không tiếp tục đi tuần tra các cửa hàng nữa, chỉ ghé sáng tiệm nail một chuyến.
Lúc này Ma Bảo đã quay về đại lục Phù Thế, còn Bất Độc và Lục Minh Tiêu đang trò chuyện với các nhân viên dị tộc, Harold thì ngồi cách họ một khoảng rất xa, đắp một quyển truyện tranh che hết cả mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây