Đỉnh tháp nhọn cao vút, đâm thủng các tầng mây bị chém đứt ra làm hai, lung lay được một lúc rồi ngã xuống hai bên.
Một bóng đen nhảy ra khỏi tòa tháp đang sụp đổ kia, tay biến ra một thanh đao hình lưỡi liềm khổng lồ, những đường vân mỏng đỏ như máu vây quanh lấy thân đao, trên cán đao thì thoắt ẩn thoắt hiện những dòng phù văn màu bạch kim.
Phạm Thiên nhìn xuống đôi mắt đỏ và mái tóc bạch kim của Xá Thiên, gió lướt mạnh qua người anh, đôi mắt không thấy tròng đen nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình: “Nhờ có thần cách và sự đẽo gọt của hai đời nữ thần Thâm Uyên thì cơ thể này của ta đã hoàn hảo không gì sánh được nữa, quả thật không uổng công bổn thần tốn công tốn sức.”
Xá Thiên lạnh lùng nhìn Phạm Thiên, lúc thần cốt quay về với cơ thể của mình thì những ký ức bị phong ấn trong quá khứ đã biến thành những bức hình được cất giữ trong một quyển album cũ, từng tấm từng tấm hiển thị ngay trước mặt anh.
Cuối cùng anh cũng nhớ lại chuyện của hàng chục nghìn năm trước rồi, thấy được cha mẹ anh đã mong chờ anh được sinh ra thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây