Ngón tay Xá Thiên vuốt nhẹ lên trên bề mặt của các khớp xương đó rồi ghép từng đoạn với nhau, quả thật là thần cốt bị thiếu của anh.
Bên ngoài Phục Thần Điện, Lộ Dao đã thuận lợi chuyển giao thần cốt của Lục Minh Tiêu cho Tiểu Mộng thông qua kho hàng cá nhân nên cũng yên tâm được phần nào, sau đó mới tập hợp thần lực lại, sức mạnh Thâm Uyên như một ngọn lửa cháy lan cả thảo nguyên, chống chọi lại sự áp bức từ thần lực của Phạm Thiên.
Sự đấu tranh diễn ra trong yên lặng nhưng những linh hồn đang lơ lửng giữa không trung vẫn cảm nhận được có một sức nóng đang bủa vây xung quanh đây, dường như đang muốn hoả thiêu cả đám vậy.
Linh hồn cũng biết đau mà.
Hình như Phạm Thiên rất ngạc nhiên trước tình hình này, ở nơi sâu cùng của đôi mắt màu xanh nhạt loé lên sự hứng thú với cô gái trước mặt: “Mới thành thần không bao lâu, thần lực còn thua với Thâm Uyên đời trước. Các người cũng tốt thật đấy, trùng hợp ta có một món đồ vẫn chưa lấy được từ chỗ Thâm Uyên đời trước, bây giờ để các người bù vào cũng được. Nếu như cô đã thích đứa con của ảnh cách đó đến thế thì chi bằng giao hết mọi thứ cho bổn thần đi, ta sẽ rủ lòng thương đặt thân xác của hai người cạnh nhau, cũng xem như giúp cho mối tình này được trọn vẹn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây