La bàn cân bằng đang ôm chậu hoa của Fulla. Nghe Lộ Dao hỏi thế, cậu ta lườm cô một cái: “Từ khoảnh khắc cô bước chân vào thế giới của bọn ta thì đã định trước là sớm muộn gì ngày này cũng đến rồi. Ta đã chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được đến ngày có kết quả cuối cùng nên đương nhiên phải đến rồi.”
Một tay Mặc Chúc ôm thần thụ, dưới chậu cây treo một con bạch tuộc bông, tay còn lại ôm một chồng sách không tên, lạnh nhạt nói: “Đã rất nhiều năm trôi qua rồi mà Thần Ma giới vẫn nhàm chán vô vị như vậy.”
Trước đó sau khi chuyện trò đôi câu với các vị thần linh, có vẻ như gần đây Mặc Chúc bùng nổ ý tưởng lúc dẫn dắt thế giới. Hơn nữa anh ta không phải vị thần duy nhất gặp vấn đề, giống như theo thời gian thì cây sẽ to lên, người sẽ bị bệnh vậy.
Trở lại thành Văn Đạo sau nhiều năm, ký ức đã phủ đầy bụi như vò rượu chôn dưới đất lâu năm, bật nắp ra mới biết không hề có hương rượu xộc vào mũi, thứ bên trong chỉ là nước mà thôi.
Vận Mệnh cuốn lọn tóc dài, khẽ ngước mắt lên liếc nhìn bóng lưng Lộ Dao: “Phạm Thiên đã trông coi Thần Ma giới mấy chục nghìn năm. Như vậy cô đi chuyến này chỉ là để đón bạn trai nhỏ về thôi hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây