Trục Phồn hờ hững đưa mắt nhìn Lộ Dao chốc lát rồi hơi nghiêng người liếc nhìn con đường đầy ánh mặt trời mà cô không muốn bước lên kia: “Cô được trở lại với thế gian, nhận được thần vực mà ba nghìn thế giới ban tặng, thu thập được tín ngưỡng của phàm linh, tất cả là nhờ ước nguyện của Xá Thiên. Ngài ấy lấy thần cách để tế, gọt sạch thần cốt, dùng máu thịt để đúc lại một cơ thể hoàn hảo cho cô. Ước nguyện cuối cùng của ngài ấy là cô được sống như một người bình thường cả đời bình an, đường tương lai bằng phẳng thuận lời, đời đời kiếp kiếp không bệnh không tai.”
Lộ Dao cụp mắt, mặt mày u ám.
Hồi lâu sau cô mới chậm rãi nói: “Hình như cô không nghe rõ thì phải. Anh ấy nói rằng ước nguyện của mình là tất cả ước mơ của tôi đều thành sự thật, đường đi dưới chân bằng phẳng rộng lớn.”
Trục Phồn tức giận: “Cô...”
Không đợi cô ta nói hết câu, Lộ Dao đã xoay người bước lên con đường phủ đầy gai rồi. Cô lạnh lùng nói: “Còn ước mơ của tôi thì là leo lên cái ghế chí cao nhất và đạp Thần giới dưới chân.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây