Lộ Dao nhớ ra hơn phân nửa máu trong địa điện này và dấu vết lộn xộn trên vách đá là vết tích cô để lại lúc giãy giụa.
Tầm ba năm trước, Lộ Dao mắc bệnh hiểm nghèo, tự biết thời gian của mình không còn nhiều lại sợ sau khi mình rời đi, Lục Minh Tiêu ở lại một mình sẽ cô đơn không nơi nương tựa như động vật lang thang không có nhà, bèn lặng lẽ sắp xếp mọi hậu sự của mình, khoảng thời gian cuối cùng, cô đã thuyết phục Lục Minh Tiêu leo núi Thiên Môn với cô một lần.
Vì Lộ Dao nghe nói núi Thiên Môn là nơi thần linh trú ngụ, nếu thành tâm cầu khấn với thần thì có thể điều ước sẽ thành hiện thực.
Thật ra trước khi lên núi, Lộ Dao không hy vọng quá nhiều, cô chỉ đang vùng vẫy vô nghĩa trong tuyệt vọng mà thôi.
Cô và Lục Minh Tiêu đều là người bất hạnh, một người mất mẹ từ nhỏ, bị người thân trách mắng có mệnh cứng khắc mẹ, sống nơm nớp lo sợ đến khoảng hai mươi tuổi lại mắc bệnh nan y; Người còn lại thì không cha không mẹ, tự kỷ ít nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây