Khốc Bát làm việc ở rạp chiếu phim gần hai năm nên đã có điện thoại, thế nên cũng không hề xa lạ với những từ ngữ đôi lúc được thốt ra từ miệng của người hiện đại.
Hắn đáp một cách rất thành thật: “Trong hai năm gần đây tập quán ẩm thực của Lương Kinh đã bị rạp chiếu phim ảnh hưởng khá nhiều, thế nên có rất nhiều chưởng quỹ tốn công tốn sức muốn lôi kéo quan hệ với bà chủ để lấy công thức nấu ăn. Đa phần hương vị của những món ăn nổi tiếng trên phố hiện nay đều đã được thay đổi khá nhiều lần, nên rất có thể không hề thuần thiên nhiên như anh tưởng tượng đâu.”
Hoà Mễ và Kỷ Hân kinh ngạc đứng nghe Bát Khốc thoải mái kể lại mọi chuyện, quả nhiên rạp chiếu phim rất có sức ảnh hưởng đến thế giới này, không biết bà chủ mà họ chưa được gặp mặt là nhân vật tầm cỡ như thế nào nữa, hai người họ càng ngày càng thấy tò mò hơn.
Kỷ Hân không kìm được hỏi: “Lương Hồng Quán là hoa lâu sao?”
Khốc Bát gật đầu: “Sao thế, khinh thường giáo viên của các người xuất thân từ hoa lâu à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây