Diêu Văn Lan đứng ngoài phòng của Thích Tư Mẫn, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Mẫn Mẫn à, tối nay ngủ sớm chút nhé, chín giờ rưỡi ngày mai chúng ta lên máy bay, dì Dung của con cũng đi cùng chúng ta, nếu đến muộn sẽ không hay cho lắm.”
Một lúc lâu, một giọng nói yếu ớt vọng từ trong phòng ra: “Con không muốn ra ngoài, mẹ và dì Dung đi đi.”
Diêu Văn Lan hết lòng khuyên nhủ: “Mẫn Mẫn à, con nghe lời mẹ lần này thôi có được không? Con có còn nhớ Chỉ Tâm ở nhà dì Dung không? Rất nhiều năm trước hai chân cậu ta bị liệt, lúc đó ngày nào cũng trưng ra nét mặt như trời sắp sập đến nơi vậy, nhưng mấy hôm trước mẹ mới gặp lại cậu ta, bây giờ đôi chân đã khôi phục lại như bình thường rồi. Lần này người mà mẹ nhờ dì Dung giới thiệu cũng chính là người trị khỏi hai chân cho Chỉ Tâm đấy.”
Thích Tư Mẫn đáp: “Chân của Cơ Chỉ Tâm chỉ là tàn phế chứ không phải gãy. Cho dù người đó có trị được đôi chân của cậu ta thì cũng không thể chữa được mắt của con. Gương vỡ khó lành, con mắt của con cũng không thể nào khôi phục như ngày xưa được, cũng giống như mối quan hệ của mẹ và cha vậy.”
Những lời nói lạnh lùng, cứng rắn kia cứ như những cây kim sắc nhọn, nhưng Diêu Văn Lan lại không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên can: “Tư Tư à, con không cần nghĩ nhiều về những chuyện đó. Ngoài tình cảm ra thì cuộc đời này của chúng ta còn sở hữu rất nhiều rất nhiều thứ khác. Hơn nữa mẹ chỉ mong con mãi mãi đừng đánh mất dũng khí đương đầu với khó khăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây