Cậu bé không biết tại sao đột nhiên lại buồn đến vậy, chỉ là nhớ bà nội đến mức đầu mũi chua xót, không thể nào kiểm soát được.
Tiếc là trên đời này đã không còn ai quan tâm tại sao cậu bé lại trốn đi khóc, cũng không còn ai lòng đầy chờ mong để dành lại một miếng bánh kem cho cậu bé nữa.
Một tuần dài đằng đẵng trôi qua, mới sáng sớm Trần Thuần Sinh đã bắt xe về nhà.
Ông nội đã thuê một người máy, cơm trưa do người máy đó nấu, nói thật thì mùi vị không tệ, ít ra cũng ngon hơn đồ thừa, cũng chắc ăn ngon hơn tay nghề của ông nội.
Chỉ là đã không còn bà lão luôn cười tươi chào đón cậu bé, luôn thích vây quanh cậu bé, hỏi thăm cuộc sống ở trường của cậu bé thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây