Mãi cho đến khi bát mỳ chỉ còn lại một nửa thì động tác của Trúc Duy mới chậm lại, hỏi về vấn đề mà mình đã thắc mắc từ ngày đầu mới vào làm nhưng cho đến nay vẫn chưa có cơ hội hỏi: “Rốt cuộc căn phòng ăn này là gì thế? Tại sao khi vào căn phòng này thì tôi và Khê đều có nếm được mùi vị của thức ăn vậy? Cứ như cơ thể người máy không hề tồn tại vậy.”
06 ngồi đối diện vụng về cắn lấy ống hút, hút dầu bôi trơn mà cơ thể cần bổ sung mà trông cứ như đang uống trà sữa vậy.
Lộ Dao nhìn nó một lúc lâu rồi mới thờ ơ trả lời: “Vào ngày đầu tiên tiệm sách khai trương, tôi đã đặt một tấm bảng chỉ dẫn trên những con đường từ khu bảy và khu tám bắt buộc phải đi ngang qua nếu muốn đến tiệm sách, mọi người có còn nhớ trên đó viết gì không?”
Trúc Duy đáp: “Nơi linh hồn được nghỉ ngơi.”
Lộ Dao chuyển ánh mắt của mình từ chỗ 06 sang chỗ Khê: “Chỉ cần khách hàng đến với tiệm sách thì cho dù là về mặt tinh thần hay thể xác thì cũng đều có thể nhận được sự yên bình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây