Mãi cho đến chạng vạng tối, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, Cơ Chỉ Tâm nhìn đôi môi Cơ Phi Mệnh càng ngày càng tái nhợt, có chút lo lắng: “Chú, máu của cháu có thể dùng được không?”
Cơ Phi Mệnh lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta tiến lên: “Còn có hai nơi nữa phải hoàn thành, đỡ chú đi nhanh một chút.”
Đi được vài bước, ông ta không nhịn được nói: “Thật ta trước kia cũng không phải cố sức như vậy. Lão Thần mất đi, thực lực của ta dường như cũng tiêu tán đi. Hôm nay chỉ có thể dùng máu làm dẫn.”
Cơ Chỉ Tâm không khỏi nghĩ đến câu hỏi của Lộ Dao vào buổi sáng. Bây giờ cậu ta càng tò mò hơn: “Tại sao lão Thần lại...”
Cơ Phi Mệnh một đường đi, trong mắt có chút mê mang: “Thật ra chú cũng không nhớ rõ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây