Lộ Dao vào phòng nghỉ ngơi lấy đá dùng khăn bọc lại, đưa cho Trần Tĩnh: “Mau đắp lên, trông thảm quá.”
Trần Tĩnh trái lại còn bình tĩnh: “Chỉ là khóc thôi, không có việc gì, chờ lát tiêu sưng thì ổn rồi.”
Bị người thân và chồng bạo hành quá nhiều năm, bà ta sớm đã quen các vết thương đau đớn trên thể xác rồi.
Chỉ là bổ túc đêm qua tác dụng quá lớn, giờ Trần Tĩnh nhìn thấy Lộ Dao, vô thức vẫn sẽ coi cô là mẹ, lúc nói chuyện tự nhiên mang theo giọng điệu làm nũng.
Mẹ của Trần Tĩnh giống với phụ nữ trong thôn, kết hôn sinh con xong thì ra ngoài làm công với chồng, kiếm được bao nhiêu tiền gửi hết về nhà nhưng chẳng có tiếng nói gì trong gia đình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây